Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

28.10


Từ những ô cửa sổ mở ra, đây là hướng nhìn mà tôi thích nhất. Mỗi sáng thức giấc ngắm nhìn màu xanh biếc kia và tự nhủ lại một ngày mới đã đến. Buổi hoàng hôn lặng lẽ thở ra, cảm giác trở về thật tốt. Cái khung cảnh an lành kia nhắc tôi nhớ rằng tôi vẫn đang ở trong bình yên, chưa từng rời khỏi. Biết bao năm tháng vẫn hiền hòa như mảnh sân ngày cũ.

Bọn mèo cũng thật thích. Mỗi thế hệ khi đã leo cây vít cành làm khốn khổ chán những cây cảnh trong sân thì rủ nhau men tường men cột mà lên nóc mái chơi. Rủ rê nhau rượt đuổi rầm rầm trên những tấm tôn, nằm dưới bóng cái bình chứa kia, rồi thì trêu chọc lũ bồ câu nhà hàng xóm. Bọn chúng thích bồ câu. Mà tôi thì lại ghét đắng. Người thích mèo, kẻ nuôi bồ câu vốn là không thể yên ổn.

Khi còn nói chuyện với nhau, W thích kể lan man đủ mọi chuyện trong ngày. Ở trong mắt của W cái gì cũng khác so với những điều tôi thấy. Cái tình ẩn giấu trong mỗi sự quan tâm ấy khiến tôi đôi lúc cảm thấy lạc lõng. Có lần W kể bà cụ trong khu mới mất. Tôi chẳng còn nhớ nhiều về chuyện ấy nữa. Có lần tôi nhắc lại và bảo với W: sao chúng ta lại khác biệt nhiều đến thế hả W, khi mà cậu đang thương cảm vì một người không quá thân cận cũng là lúc mình đang nguyền rủa những kẻ sống dưới mái nhà kế bên kia. Con mèo mướp nhỏ mới buổi sớm mềm nhũn dụi đầu vào tay tôi, tối nghe giọng hàng xóm cùng cả tiếng nó kêu, rồi nó không về lại nữa. Bỏ anh mèo vàng ở lại một mình.

Cứ như vậy thật lâu, chẳng có con mèo nào ở lại với nhà tôi được lâu. Cứ hơi lớn thì biến mất. Như một điều đã dự đoán trước. Tôi có cảm giác tội lỗi, như thể kẻ kia là kẻ ác thứ hai thì tôi là kẻ đầu tiên. Nếu tôi không nhận nuôi chúng, những đứa trẻ ấy có thể được lớn lên và khỏe mạnh trong một nơi chốn bình an hơn. Sẽ không tội nghiệp thế này. 

Mỗi cuối ngày, ý nghĩ khiến tôi dễ chịu đôi chút là một lát về sẽ nấu một món gì đó mới mẻ và bọn mèo. Nhưng bọn chúng cứ từng đứa một rời đi, tôi chẳng thể bảo vệ đứa nào. Rất nhiều lần tôi bảo mình không nên nuôi mèo, tại nơi ác độc này sẽ hại chúng. Chỉ là một chút ấm áp tại sao cũng không thể.

Chiều nay Giăng mèo không trở lại. Tôi sợ rằng mình cũng sẽ nhịn không được mà giết chết đàn bồ câu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web