Năm năm là một quãng thời gian đủ dài để rất nhiều điều thay đổi. Sức khỏe của bố. Mái tóc xanh của mẹ. Chiếc khăn quảng đỏ của em. Chàng trai tôi đã từng yêu. Những cây táo của bà. Chiếc xe đạp của cậu bạn lớp học thêm.Cơn mưa của mùa hè năm ấy. Hương hoa sữa nơi góc phố. Những chiều chủ nhật đội nắng rong ruổi khắp mọi nơi. Và tôi... ít nhất những suy tư trăn trở đã chẳng còn vẹn nguyên những điều vô tư đẹp đẽ của khi ấy.
... Người ta không thể mãi mãi ở bên nhau. Không thể mãi mãi không thay đổi. Không thể mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng lại có thể mãi mãi xa cách. Và có những điều mãi mãi chẳng bao giờ trở lại.
Dường như cuộc đời tôi, theo những năm tháng về sau, càng lúc càng tệ. Giờ thì khi bước vào năm thứ sáu, tôi quay đầu nhìn lại và ước được trở về năm thứ năm. Nhưng khi tôi ở năm thứ năm, tôi lại chỉ thiết tha nhìn về những năm trước. Cứ vậy ... Tôi hốt hoảng thấy sợ ngày mai, tương lai không mang đến hi vọng mà chỉ lấy đi nốt những gì tôi còn lại.
Đôi lúc, nghĩ tới điều đó, tôi thôi không chán chường. Cố gắng trân trọng lấy ngày hôm nay của mình, bớt đi một ngày khát khao được trở lại vì tiếc nuối. Ngày hôm nay, một ngày yên ổn, những người tôi quan tâm vẫn ổn, những điều khiến tôi lo lắng không thôi đã được gửi gắm vào một ngày nào đó giữa tháng, và tạm thời vẫn chưa có tia sét nào lại đi lạc ngang qua vùng trời của tôi lúc này. Ngày hôm nay, một ngày bắt đầu từ lúc 11h30 và sau khi ăn no uống say lại cuộn mình trên ghế lim dim ngắm nhìn mảnh vườn đầy nắng sau nhà, đắn đo lựa chọn đứng lên lau dọn nhà cửa hay tiếp tục vùi đầu vào cuốn truyện đang đọc dở dang ...
Ngày hôm nay ...Tôi, đang hạnh phúc, phải không...?