Về đến nhà thì trời đã gần tối hẳn, hương hoa sữa thơm nồng nàn khắp cả dãy phố. Cũng chẳng còn tinh thần mà lãng đãng những chuyện không đâu. Ăn qua loa chút cơm rồi mệt mỏi ngủ liền một giấc đến khuya. Hôm nay là một ngày dài thật dài , một khởi đầu đáng chán.
Lại nhớ đến quặn lòng, lại muốn được dựa dẫm. Có phải mình đã trở thành một kẻ vô dụng hết thuốc chữa rồi không .. (đập đầu vào tường 1000 lần , thở dài lần thứ 1001)
" Nhà vĩnh viễn là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, cơm nhà vĩnh viễn là thức ăn tốt nhất trên thế giới này. "- sửa lại một ít, không chỉ nhất mà còn là duy nhất. Bây giờ ấy à, chỉ muốn ở trong nhà cả tuần liền, đóng chặt cửa ngăn cách với tất cả những mỏi mệt ngoài kia .
Một ngày thứ bảy buồn hiu.
Sáng chưa mở nổi mắt đã nghe điện thoại réo rắt giục đi. Dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi gọi lại thì công việc đã được hoãn. Tự dưng mất giấc.
Chiều loanh quanh dạo phố mua đồ. Dãy phố quen hàng hoa sữa tỏa hương thơm nồng. Cảm thấy mình như vẫn dừng chân tại ngày hôm qua. Bất giác lại muốn gửi tin: chiều nghỉ học qua đón em được không ? như những ngày xưa quen thuộc( chừng nào hỏng não hẳn nhất định sẽ gửi ... )
Tối, ngồi một mình nghe nhạc, cuốn truyện dở dang mấy hôm đi cả ngày đã tạm ngưng để đó giờ không dậy nổi hứng thú.
Không muốn trò chuyện, không muốn suy nghĩ, không thể nghỉ ngơi.
Bão Haiyan đổ bộ miền Trung, Hà Nội ảnh hưởng cũng mưa rải rác. Sáng dậy mở máy đã thấy hai tin nhắn cảnh báo, một của viettel :)
Đêm hôm qua trước khi đi ngủ đã nằm nghĩ một đống những chuyện linh tinh, trong bóng tối và cơn mưa lào rào bên ngoài cửa kính. Nhiều đến nỗi thiếp đi lúc nào chẳng hay, và khi tỉnh lại không còn nhớ được gì hết cả. Cũng có thể bởi sau một quá trình nghiền ngẫm tỉ mẩn, vẫn chẳng suy nghĩ nào ra được kết quả, vẫn là những đầu mối lưng chừng.
Dạo này toàn như thế, mình đang sống như thể mình đã chết. Thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh, tồn tại như một bản năng, máy móc. Cố gắng chịu đựng tất cả. Bỏ qua những ý nghĩ .Mơ mơ hồ hồ bước qua từng ngày.
Cần một cái la bàn lúc này... Mình bị mất phương hướng. Mọi thứ cứ rối tung hết cả... Mình không biết mình cần gì, muốn gì, phải làm những gì.
" Tôi luôn vờ như chẳng có chuyện gì hết, tự nói với bản thân rằng mình mạnh mẽ nhường ấy, nhất định sẽ chịu đựng được tất cả. Thế nhưng, khi tôi bị dồn vào một góc tường, tôi mới chợt nhận ra, tôi không thể đứng vững được nữa, tôi thực sự rất đỗi sợ hãi. " ( Nguồn: weibo | Dịch: Hòa Hỏa )Dạo này toàn như thế, mình đang sống như thể mình đã chết. Thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh, tồn tại như một bản năng, máy móc. Cố gắng chịu đựng tất cả. Bỏ qua những ý nghĩ .Mơ mơ hồ hồ bước qua từng ngày.
Cần một cái la bàn lúc này... Mình bị mất phương hướng. Mọi thứ cứ rối tung hết cả... Mình không biết mình cần gì, muốn gì, phải làm những gì.
Suốt nửa năm , tưởng rằng đã buông bỏ... nhưng rồi lại đau đớn đến vậy. Tình yêu, thứ tình cảm giả dối. Biến người này trở thành thế giới của người khác, người khác và người khác nữa... Những thế giới ảo tưởng với kết cục cuối cùng là nát vụn...
1. Dạo này, những việc làm ngớ ngẩn diễn ra thường xuyên và đều đặn tới nỗi mình chỉ muốn tìm một xó xỉnh nào đó mà trốn tiệt luôn cho rồi. Một vài mối quan hệ đã không thể nào cứu vãn nổi, cuộc phỏng vấn tồi tệ ngày hôm qua, ngã xe ngày hôm nay ... vân vân và vân mây ... Mỗi lúc như thế, cảm thấy chán nản và thất vọng về bản thân mình vô cùng vô tận.
Arrg, nếu cứ vậy dài dài mặt mày sẽ nhăn nhúm thành cái bánh bao mất. Quên đi, trước khi có thể khiến mọi thứ tốt đẹp trở lại hãy cứ trơ thật trơ mà sống, da mặt dày là một lợi thế sinh tồn.
2. Những việc cố gắng hoàn thành trong vòng nửa năm tới :
- Hoàn thành việc học kt
- TG Khóa học tiếng anh giao tiếp
- TG Khóa học trang điểm , stylist
- Khám mắt
- Hoàn thành bộ hs xin việc
- Công việc ổn định
- Làm thẻ ATM
- Tăng 5kg
Muốn nuôi một bé mều
Hôm mình đi PV, một bạn nam được đặt câu hỏi " Bạn tự chấm điểm giao tiếp của mình trên thang điểm 10 , điểm số của bạn sẽ là bao nhiêu? " , bạn thành thật tl " 4/10 ". Lúc đó, mình đã nghĩ nếu là mình, mình nhất định sẽ không thật thà như vậy . Mình sẽ nói ít nhất là 6/10 , mặc dù thực tế có lẽ là 3,4 đi . Với vị trí telesales tư vấn tài chính ngân hàng mà bọn mình ứng tuyển, một câu ấy thôi cũng đủ để quãng đường mất đến cả tiếng đồng hồ mới lặn lội đến nơi sẽ thành công cốc.
Thực tế thì ngành nghề nào cũng vậy, với điểm số tự chấm ấy có lẽ sẽ chẳng tìm được bất cứ cv nào phù hợp mất. Bây giờ còn cảm thấy điêm số ấy nên chỉnh xuống thấp hơn một ít mới phù hợp với mình hiện tại .
Thật tự ti.
P/s : Mình chán mình lắm lắm lắm T__T
"Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí".
Con đường tắt không phải ai cũng có thể đi.
Cây hoa sữa già giữa phố đã bị chặt. Vừa đúng lúc đợt hoa cuối cùng trong năm kết thúc.