Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

18.10

Mấy hôm mà tâm trạng ủ dột chẳng khác gì cái bầu trời sầm xịt bên ngoài, tôi cực kỳ khó chịu với những cuộc hẹn. Có một con quỷ cáu kỉnh trong lồng ngực, chỉ chực nhảy bổ ra xơi tái mấy đứa khiến cho cái nhìn về cuộc đời của tôi càng lúc càng trở lên xám xịt.

Thế là tôi khất lần khất lượt hết cuộc hẹn này đến cuộc hẹn kia, chỉ còn lại vài người vài nơi là không thể trì hoãn thêm được.

Cái cuộc hẹn với cậu bạn mà tôi đã kể về giấc mơ hồi cuối tháng Bảy. Lúc ấy, khi tôi buồn cũng buồn xong thì cậu ta lại xuất hiện. Tôi không thích cậu ta, tôi chỉ thích niềm vui và động lực từ giấc mơ của mình thôi, nên khi tôi đã chẳng lấy gì làm thú vị về giấc mơ ấy nữa thì sự trở lại ấy thật dư thừa. Nhưng vì tôi là người đã mở đầu câu chuyện, và bởi tôi đã được đối xử thật lịch sự, nên cuộc hẹn của chúng tôi không thể nào xí xóa một cách vô phép được.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ta nói, khi nhìn tôi đứng dậy: Tớ thích chiếc váy của cậu quá. 

Khi về lại nhắn cho tôi một điều tương tự.

Đến hôm sau nữa, tức là hôm qua, cậu ta lại nhắn tin cố gắng trò chuyện và lại kèm theo: Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu mặc chiếc váy đó

Tôi đang bị quấy rối phải không? Tôi đã bắt đầu nghĩ về việc chiếc váy mình mặc hôm đó liệu có vấn đề. Nhưng không, tôi thậm chí còn chẳng bao giờ phải lo lắng cho bất kỳ sự cố hay lố lăng nào đó vì vốn dĩ tôi có muốn cũng chẳng gợi cảm cho nổi. Một trong những điểm khiến người khác có ấn tượng với tôi cũng là trang phục, nhưng những nhận xét dù là y hệt vậy cũng không khiến tôi cảm thấy phản cảm như lần này. Tôi chẳng hề có cảm giác nào giống như được người ta tương tư mong nhớ cả. Mà là xâm phạm. Thật khó chịu.



Còn một cuộc hẹn nữa, đó là buổi phỏng vấn chiều nay. Mọi thứ diễn ra một cách bình thường hết mức, khiến tôi cũng không thể đoán được là mình có thể thuận lợi được thông qua được hay không nữa. Hoàn cảnh ở nơi này nhìn chung cũng ổn, có vài phần tương ứng với mong muốn của tôi. Nhưng chẳng hiểu sao từ lúc nộp hồ sơ cho đến tận lúc phỏng vấn xong xuôi, tôi chẳng có chút hào hứng mong đợi nào cả. Vẫn chưa sẵn sàng à? Nhưng mà đợi sẵn sàng thì có mà đến Tết... Mà từ giờ đến qua Tết thì nhà chúng tôi có đến trăm ngàn khoản chi. Dù tài khoản ngân hàng vẫn trông vẫn còn có vẻ dư dả vào lúc này đi nữa thì chẳng mấy nữa nó cũng chỉ như muối bỏ bể. Tôi chẳng nợ ai, chỉ nợ tương lai.


Vừa đọc được mấy dòng này:

"Đi với anh đến cùng trời cuối đất
Và để nếm yêu thương không dùng lời muối mật
Đi đi em, còn do dự trời tối mất
Và anh đưa em đi đến nơi ít người qua
Nơi vầng trăng mỏng, cong veo tít trời xa
Nơi những vì sao chẳng phải nép sau nóc nhà
Và nơi đặt lưng xuống, đầu chẳng nặng những ngày qua
Có đường cong như mi em, có đường thẳng như sóng mũi
Có đường thẳng, có đường dài, đi về đâu, ai đoán nỗi
Anh sẽ đưa em qua hết để tóc bạc đi vì bụi..."


Hà Nội đang trong đợt ảnh hưởng từ không khí lạnh. Trời hơi mưa và lạnh. Tôi ở nhà an ủi cảm xúc của mình bằng món sinh tố bí ngô và xem Witch's Court. Bỗng lại nghĩ có người bên cạnh cùng xem và cho mượn chút hơi ấm thì thật tốt.


6 nhận xét:

  1. Nàng mời ta đến nhà xem cùng đi. Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khó khăn thì mới mong đợi nhiều đến vậy chứ M :)

      Xóa
  2. Kết quả buổi phỏng vấn như thế nào rồi Mèo? Ổn chứ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kết quả của cuộc phỏng vấn rất tốt V ạ, và những kết quả may mắn còn rơi độp hết xuống đầu trong một ngày ấy ^^. Chỉ là nó không kéo dài lâu lắm.

      Xóa

Công cụ thống kê và báo cáo web