Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

5.10



Chúng tôi gặp nhau sau gần 1 tháng, gọi đó là đi chơi hậu Trung Thu cũng được đấy. Khi phố phường yên tĩnh trở lại, cái nỗi lo kẹt xe khủng khiếp mà T nghi là vẫn còn dư âm "như là hôm qua" không thành hiện thực. L bảo: phải thoải mái thôi, mấy khi chúng ta đều đang thất nghiệp rảnh rỗi thế này. Phải đấy, mỗi người đều đang trong một bước ngoặt nhỏ. Tôi chuẩn bị hết thời gian nghỉ ngơi. T đã bảo lưu học kỳ cuối. Còn công ty của L không thể bắt đầu đúng như kế hoạch. Vậy là chúng tôi đang gặp nhau ở thời điểm tất cả đều đang "dừng lại" thực sự.

Chúng tôi đi cùng nhau, cùng nhau vui vẻ trò chuyện và ăn uống đến hả hê, cho đến tối muộn. Trông thật vui. Nhưng tôi lại biết, mỗi người đều đang ôm một khoảng rỗng hoác ở trong lòng, không được an ủi một chút nào. Buộc chặt nó lại rồi cất vào ngăn sâu, để đến một lúc nào thấy mình tốt hơn lại mở ra giải quyết. Đó là những điều chẳng cách nào có thể an ủi.

Bọn họ đều nghĩ không sao đâu, đến tôi cũng thấy rằng không sao đâu. Đâu có chuyện gì lớn lao nào? Nếu so sánh với bất kể một việc gì đó xấu xảy ra thì thế này có gì đáng kể nào? Thế nhưng tôi lại cứ vòng vo như thể muốn bỏ trốn, như thể phía trước có một con quái vật nào đó đang ngoác miệng ra dọa mình vậy. Tôi lại không thể nào nói với một ai về cái nỗi niềm mơ hồ đó, sao có thể... Mà rốt cuộc thì cũng sẽ chẳng sao thật đấy, tôi sẽ tự vỗ vỗ cái bờ vai đang chùng xuống của mình. Rồi đứng dậy, vươn vai và mỉm cười. Cái nỗi niềm đó sẽ tự động lặn sâu hơn. Tôi biết mình sẽ vậy, chúng ta đều sẽ vậy. Giũ bỏ nỗi buồn để đứng lên làm điều gì đó tốt hơn như kế hoạch chúng ta sẽ phải làm. Nhưng đáng thương biết mấy, cái mà chúng ta vẫn giấu đi đó chẳng thực sự biến mất, lúc này hay lúc khác lại xuất hiện và khiến sự cố gắng sau mỗi lần càng lúc lại càng mệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web