Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2019

2.8

Mưa rích rắc. Cả ngày trời mưa. Buổi trưa chúng tôi rủ nhau lên hồ chơi. Gần đây tôi không thường từ chối những cuộc hẹn nữa. Cũng không cảm thấy bản thân bị o ép. Chỉ là tôi vẫn không muốn nói chuyện nhiều lắm. Và vẫn cứ mong đợi những điều khác hơn.

Thay vì là một mảnh ghép lạc lõng trong sự ồn ào tấp nập. Giá như trên tay tôi có cuốn sách hay cây bút chì, cuốn sổ. Giá như bên cạnh tôi cũng có một người chuyên chú vào một công việc như thế. Không nói chuyện yêu đương, không than vãn sự đời.

Chắc là vì gần đây, tôi cảm thấy cuộc sống của mình stress, và nhàm chán nhiều quá.

...


Tôi cứ bực bội anh ta, rồi lại không muốn vĩnh viễn bỏ quên anh ta.

Tôi biết mình ghét anh ta cũng như cảm giác chán ghét sự bất lực của chính mình.

Tôi đã sợ việc tiết lộ những cảm xúc tiêu cực từ bản thân, rồi lại bưng bít không nổi nó.

Từ lúc nào đó, tôi cảm thấy nỗi buồn hay những cảm giác trào dâng trong lòng mình như một cơn bệnh. Tôi hoài nghi cảm xúc của chính mình.

Tôi đang ốm, và chỉ chực chờ muốn khóc. Tôi ghét việc phải kìm nén, cũng ghét những lúc cảm thấy bản thân mình mang những cảm xúc như một đứa trẻ thế này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web