Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

31.12

1. Ở đây người ta vẫn ăn thịt chó.

Mà tôi cũng chẳng biết ở đâu trên đất nước này người ta thống nhất bài xích việc ăn thịt chó, ghét những kẻ giết thịt chó mèo như những quân man rợ. Ở đâu đã làm được điều đó một cách hoàn toàn?

Dăm ba năm trước ở chỗ tôi, có dãy phố mà người ta chỉ chuyên bán thịt chó. Đi qua những chợ, những hàng quán bán đồ ăn buổi chập tối, cách vài quán thịt lợn cũng dễ dàng nhìn thấy vài quán bán thịt chó. Có những con chó chỉ nuôi để đến ngày giỗ năm ấy tròn vẹn vài mâm cỗ.

Bây giờ thì ít hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Sáng nay xây mộ bà tôi, nhà cô chú tôi làm vài mâm cơm. Gần ba chục người lớn trẻ con quây quần, thức ăn chính là con chó đen của nhà. Thằng bé út khóc rồi đi làm không ăn cơm. Mấy đứa trẻ con rán trứng, mua bánh mì phết pate qua bữa.

Tôi lại nhớ mấy năm trước, con mèo lông xù nhà cô chú nuôi đẻ, cô cho tôi một mèo con kèm cả mẹ. Mèo con mới dứt sữa thì mèo mẹ đã lại có bầu. Đẻ được mấy hôm, con Xù đi mất. Cô tôi báo nó về đấy. Rồi từ đó phát hiện nó đi đi về về suốt, tối lặn lội chạy cả quãng đường về nhà cũ bên đấy. Sáng lại về chăm con. Thương nó nhớ nhà, tôi không bắt lại nữa. Bẵng đi một đoạn không thấy nó, cô tôi bảo chú tôi đem nó thịt rồi.


2. Ở đây cây xanh càng ngày càng ít.

Hồi chúng tôi còn bé, chẳng mấy khi đi đâu xa ngoài dãy phố này. Khi ấy vẫn còn là làng, là con đường đá với những khóm tre xanh rì rào, những cây cao chen nhau ngay đầu đường và những khoảng đồng rộng mênh mông xanh ngát. Lớp tôi học còn có thể trông xa xa thấy những dàn đậu cô ve xanh biếc, thấy cà chua chín đỏ lấp ló trong lùm cây xanh... Đôi khi mọi người đi thật xa và lưu lại được vài bức ảnh như vậy, nhưng điều đó đã in khảm trong tâm trí bọn tôi từ lâu. Chẳng đâu xa cả, nơi tôi sống ngày xưa mang dáng vẻ như thế. Chỗ chúng tôi là ngoại ô thành phố, khi ấy chưa sát nhập vào nội thành.

Tôi mơ mộng nghĩ về nội thành như những câu thơ trong sách, như những bài hát mà Hồng Nhung vẫn hát... Để rồi khi lớn, tìm hoài mà chẳng thấy cảnh thơ. Và dần dà, mỗi khi có một dự án mới thì nơi đây lại bớt xanh một ít.

Thành phố này đang làm gì thế nhỉ, sửa sang xây dựng chẳng bằng được ai, mà chỉ thấy bầu không khí thêm ngột ngạt mỗi ngày.


3. Có thể cậu chưa từng biết, cũng sẽ không bận tâm, nhưng nếu cậu biến mất khỏi cuộc đời này thì hình như mình cũng không còn muốn tiếp tục nữa. Như những hành tinh xa xôi chỉ từng biết đến nhau bằng những tia sáng mỏng manh, nhưng lại là chỗ nương nhờ tinh thần cuối cùng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web