Thứ Tư, 24 tháng 4, 2019

24.4

1. Mùa hạ bắt đầu bằng trận cảm cúm dai dẳng đến hơn tuần của tiểu C. Mẹ tôi đổi từ hàng thuốc này đến thuốc khác nhưng hiệu quả của tất cả các loại thuốc ấy thực sự chẳng ra sao cả. Cho đến khi đi khám thì cuối cùng cũng dứt bệnh.

Nhà thuốc... Cuối mùa hạ năm trước, mặt tôi nổi đầy mụn bọc, mụn đỏ. Tôi xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đeo khẩu trang sát đến tận mắt, nối tiếp cặp kính to oành của mình để che đi hết cả khuôn mặt mỗi lúc phải đi đâu ra khỏi nhà. Tôi tới hiệu thuốc mua vài loại thuốc trị mụn xem như giải pháp cấp tốc tạm thời. Nhưng đến sáng hôm sau thì tôi bị tổn thương họng và lan dần xuống, ăn gì cũng như nuốt phải gai. Đến hỏi lại thì bà dược sĩ tỏ vẻ chuyên nghiệp lắc đầu cười nhẹ, bảo do tôi bị viêm họng thôi. Đến lúc tự tra lại trên mạng mới biết thuốc này có thành phần có thể gây viêm thực quản nếu không uống thuốc đúng cách.

Tôi đến bênh viện và ra về với kết luận viêm dạ dày nặng.



2. Cú ngã xe hôm ấy để lại trên chân tôi những vết thương rải rác kéo dài từ đầu gối xuống. Khi bà chị cùng phòng ngày trước nhìn thấy đã bật thốt lên hỏi rằng tôi bị chó cắn à, tôi bảo không, bị chó cào đấy chứ. Những vệt vàng đen xanh cùng những vết thương đã chuẩn bị kết vảy đỏ đỏ ở bắp chân, trông hơi giống như những vết cào. Mấy hôm này lên da non hơi ngứa, hè mặc váy có tattoo cool ngầu như thế cũng xinh lắm.

Chuyện với T cũng vậy, dăm ba hôm lại quên luôn cảm xúc khó chịu đó. Chỉ là gần đây tôi càng không thích trò chuyện hay tiếp xúc nhiều với người khác nữa.




3. Tôi thường xuyên ngủ rất trễ dạo gần đây. 3 rưỡi hay 4 giờ sáng. Đôi khi nằm xuống mà cảm thấy cả thân thể mình run lên nhè nhẹ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể sẽ chết một cách đột ngột sau một lúc nữa hay không. Giống như mất điện đột ngột. Tất cả ý thức của tôi sẽ dừng lại tại đây, dù có nhiều thứ dang dở nữa. Có còn gì tiếp diễn sau đó nữa không?




4. Tôi không nhớ được cảm xúc của tình yêu nữa. Quá lâu rồi. Bây giờ tôi nói về tình yêu cũng giống như một đứa trẻ ngâm nga vài câu thơ trong sách giáo khoa, thấy hay cũng không hiểu tại sao. Tôi nói về hạnh phúc mà chẳng hiểu hạnh phúc cảm giác như nào, nói về nỗi đau lại cảm thấy giả dối như đi mượn lời của người khác. Tôi không rõ nó được khóa kín trong lồng ngực mình, hay đã biến mất hoàn toàn. 


Lúc nghe được bài hát này, tôi chỉ nhớ tới một suy nghĩ từ rất lâu về trước. Giá như cách anh ta rời bỏ tôi là sự phân chia giữa dương gian - địa đàng, trong lòng tôi sẽ mãi mãi có một thiên sứ hoàn hảo. Thật xấu xa và phù phiếm.

Công cụ thống kê và báo cáo web