Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Bệnh, Chữa Bệnh

Im nghe tí tách
Rơi khẽ ngoài hiên
Tôi không ngủ được
Lại không dám thức
Xoay tới xoay lui.

Lạch cà lạch cạch
Tối đen như mực
Một hai một hai
Ngạt mũi khổ quá
Tôi không thể thức.

Viết bài thơ điên
Bật cười ha hả
Đêm qua mất rồi
Không tìm được nữa.

(Trích bài thơ làm trong sự trằn trọc đêm qua. Làm xong liền ngủ, lúc 23h30)

Thỉnh thoảng khi thấy lòng mình khó chịu tôi lại bày mấy trò điên điên khùng khùng. Cái sự hát hò lung tung phèng với chuyện gào oang ỉnh vẫn là chuyện thường ngày. Đôi lúc giả vờ ôm chăn rồi rên hừ hừ. Có khi lại ôm mèo nói chuyện vui quên trời. Hoặc không phát tiết như thế thì sẽ nghĩ đến mấy chuyện vui vui, những thứ tôi thích. Cho đến khi bật cười. Nhấn mạnh cái từ "bật". Giống như khi mở cái nút bấc từ chai rượu ra, mọi thứ dồn nén tích tụ cũng sẽ bật ra trong khoảnh khắc ấy.

Có hôm tôi đi đón trẻ qua cánh đồng xinh đẹp nhân ngày đông gió thổi ù ù, dưng nhớ thế nào lại hát thế này: 

Đồng xanh gió rì rào
Và mây trắng cồn cào

Hát xong thì chẳng thấy buồn phiền gì nữa, chỉ thấy cồn cào thôi. Dường như bài hát nào tôi cũng nhớ được kha khá lời. Nhưng chỉ được có một đoạn đúng, đoạn sau thì đạo loạn.

Trích đoạn một bài thơ mà tôi thích:

Ai thổi sáo gọi trâu đâu đó
Chiều in nghiêng trên mảng núi xa
Con trâu trắng dẫn đàn lên núi
Vểnh tai nghe tiếng sáo trở về
...
Mũi phập phồng những cánh hoa mua.

Vì cái khung cảnh yên bình khiến người ta dễ chịu. Hôm tôi gặp bức ảnh này trên instagram đã ngồi nghía mãi xem đúng trâu không.


Bây giờ thì đang nghĩ lại về giấc mơ yêu đương với anh chàng ngoại hình y kiểu bạn Ngựa điên.

Tôi vẫn nhận là mình thực không bình thường.
Có thể tầm thường, nhưng chưa lúc nào bình thường. 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web