Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Reply Run Run

1. Bây giờ mặt của tôi đang đắp đủ thứ kem. Một vài chỗ là phòng trị mụn, các vùng còn lại là dưỡng da. Tôi phải làm thế để có thể ra ngoài vào ngày mai. Đôi khi tôi có cảm giác mặt mình y như một quả bóng bay. Quắt quơ lập tức sau một hôm thiếu ngủ.

Đêm qua và cả hôm nay, tôi dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để xem trọn 16 tập phim Reply 1997. Nó cũng thú vị nhưng tôi vẫn thích 1988 hơn nhiều. Reply 1988 là phim đầu tiên tôi xem trong chuỗi Reply. Chẳng nhớ vì sao không xem hai phần kia nữa. Có đoạn thời gian rảnh tôi đã xem hết cả loạt mấy phim thần tượng từ cũ đến mới. Vậy mà hai phần kia không biết sao bị chừa lại.Cũng có thể do nó rơi vào mục loại trừ do tính khí kì quặc của tôi. Tôi chưa lý giải được vì sao lại thường không thích những thứ mà phần đông mọi người thích. Ví dụ như khi đọc truyện, ngôn tình hay các truyện đủ loại khác, tôi dễ dàng để ý đến những tựa trông có vẻ thường thường hơn là mấy cái tên nổi tiếng. Có thể nếu đọc xong tôi sẽ thích nhưng khi lựa chọn thì luôn có một bản năng đối nghịch. Nên mấy cái tên như Tân Di Ổ, Phỉ Ngã Tư Tồn, Diệp Lạc Vô Tâm, Đồng Hoa của ngôn tình thực tình tôi gần như không đọc bao giờ. Dĩ nhiên chỉ là một số thôi, chứ không phải cứ nổi tiếng thì tôi không xem qua.

Tôi thích Reply 1988 nên xem lại hai phim kia. Mà, 1997 của họ chẳng khác gì mấy năm 2007 của mình. Reply 1988 thì giống như 1998 ở Việt Nam thôi. Tôi có kể cho tiểu C nghe về những chuyện năm đó khi tôi còn nhỏ. Lúc ấy hầu hết mọi người đều có TV nhưng nó là tài sản rất có giá trị. Đôi khi sẽ hỏng hóc, hoặc cầm cố mất nên cũng có lúc buổi tối sang hàng xóm chơi và cùng xem TV. Buổi tối ngoài đọc sách, nghe đài hay xem TV thì không có trò giải trí gì khác. Mọi nhà khu tôi hầu hết đều không nhiều phòng. Sẽ không có phòng riêng mà đều là bố mẹ một gian, các anh em trai một phòng, các chị em một phòng. Chật nữa thì ở chung hết, chỉ phân gian mà không chia phòng... Cái dây phơi quần áo kia nữa, và mảnh sân đầy cây chỉ có ánh sáng yếu ớt vào đêm, những người bạn...Rất nhiều hoài niệm.

2. Chuyện tôi muốn nghỉ việc, thử chọn con đường về bánh hoặc nấu ăn. Mẹ tôi không phản đối như tôi đã nghĩ. Chỉ bảo cứ quyết định theo ý tôi muốn. Nhưng mẹ tôi không vui, nói rằng số tôi như vậy là lận đận long đong, rồi thở dài.

Tôi đã nói tôi không còn nhiều thời gian để trì hoãn dài thêm nữa. Tôi đã ở tuổi như vậy nhưng thứ gì cũng chưa rõ ràng, tôi ghét sự tạm bợ.Tôi đã luôn mặc kệ tất cả để sống hèn nhát tham lam trong cái thứ bình yên tự mình huyễn hoặc. Tôi thích cuộc sống như hôm nay. Đầu bù tóc rối, quần áo lộn xộn không cần chỉnh trang để làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ nấu ăn, những món ăn dở tệ tôi chế biến theo bất cứ ý tưởng và nguyên liệu mình nghĩ đến. Vui vẻ nấu cá cho cả đàn mèo nheo nhóc. Thức tới 3h sáng và cười ha hả một mình vì xem phim. Nghe lại những bản nhạc cũ. Thế, tôi chẳng cần gì hơn thế cả. Tôi không còn theo đuổi bất cứ điều gì lớn lao trong cuộc đời. Tôi chỉ cần sự an toàn. Không muốn bất cứ một sự mạo hiểm nào để phá vỡ yên lành ấy.

Nhưng tôi không có sự an nhàn trong thâm tâm. Tôi vẫn luôn luôn cảm thấy bất an. Vẫn có tiếng nói ép buộc tôi thôi cái ảo tưởng này và làm một điều gì đó. Sớm muộn gì cũng có ngày nó sẽ lại đổ vỡ, đã là quá muộn.

Tôi không biết mình có thể làm điều gì. Tôi sẽ không nương nhờ vào sự phản đối của ai khác nếu tôi thực sự quyết tâm. Thực ra tôi vẫn nhìn thấy rất rõ mọi chuyện. Điều trớ trêu là tôi không hề có bất cứ đam mê hay năng lực nào để tin vào lựa chọn của mình. Có một vài thứ tôi vẫn thích: nấu ăn, vẽ, cây cối, mèo... nhưng tôi không đam mê, chỉ là sở thích và tôi luôn làm theo ý thích chứ không giỏi.
Nên tôi dù mẹ không phản đối, tôi vẫn chưa quyết định chắc chắn được.

Đã có khi tôi nghĩ, qua năm mới tôi sẽ dừng công việc này và học bất cứ thứ gì tôi muốn, nấu ăn hay tiếng Trung... Nghĩ ra và thích gì thì sẽ học. Nó không tốn quá nhiều thời gian và sẽ giúp tôi tìm ra được đáp án tôi cần. Thật không muốn nghĩ. Có từng đọc qua một câu, thời gian như chó chạy ngoài đồng, tôi lại cảm giác như đang bị chó đuổi thế này. Vì nhắm mắt nhắm mũi nên cứ chạy vòng tròn như kẻ ngốc, mãi chẳng thoát khỏi chỗ cũ.

3. Tôi thực sự không muốn đến đám cưới ngày mai.

1 nhận xét:

  1. Ơ, gần bốn năm rồi... Năm ấy, tôi 23 tuổi. Bằng Tiểu C bây giờ.

    Trả lờiXóa

Công cụ thống kê và báo cáo web