Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Tạm bợ

Trời vẫn lạnh và sương. Xa xa cuối đường chỉ thấy mù mịt trắng xóa. Tôi có cảm giác mình đã bỏ quên điều gì đó quan trọng lắm. Nên lòng cứ phập phồng bất an.

Đêm hôm qua tôi đã lại vật vã trong một cơn đau dày vò chính mình. Có quá nhiều thứ đã niêm phong hoặc vứt bỏ hoàn toàn bởi bộ nhớ. Quên đi để sống an lành tạm bợ trong sự dối lừa. Tôi cứ mê võng chính mình như thế. Để có những ngày giật mình trong cơn mộng mị, mới thấy khung cửa đẹp đẽ ngay phía trước mình hóa ra chỉ là bức tranh vẽ trên nền tường xám xịt. Đầu đau buốt và cả người nôn nao vì kí ức hiện về, vì tôi gắng lục tìm theo bắt những ảo ảnh thoáng hiện mà không biết thật ra mình tìm kiếm thứ gì. Trong tôi trống rỗng, và lạnh ngắt.


Đôi khi tôi cảm thấy mình chỉ đang ở trong một giấc mơ dài. Khi tỉnh dậy vẫn thấy mình trong quá khứ rất lâu về trước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web